Thứ Bảy, 18 tháng 11, 2017

[Review sách] Giết con chim nhại

























"Con người sinh ra vốn dĩ đã không bình đẳng, nhưng có một nơi dù là Tom Robinson cũng như Rockfeller, Hitler cũng chẳng hơn gì Lincohn, đó là tòa án".

Một tiểu thuyết về sự tự do, sự chính trực và đâu đó là cách con người ta đối xử với nhau, chúng ta không phải những cá thể riêng rẽ, mà sống dựa vào nhau, sống trong mỗi hơi thở đều có nhau, dù ta là ai, khi bước ra ngoài đời kia, hãy nhìn nhau bằng ánh mắt bao dung và nhẹ nhàng.

Bố Atticus Finch là một kẻ "khó sống" trong xã hội ngày nay, nhưng đôi khi ta có tự hỏi và nhìn lại, đó mới thực sự là con người, và chúng ta đôi khi chạy theo đám đông, nhấn chìm nhau vào những dòng nước, để rồi giật mình khi một sớm mai phôi phai mái tóc rằng chúng ta sống một cuộc đời không phải của ta, mà là cuộc đời của quần chúng, của những xô bồ ngốc nghếch.

Scout (hay Jean Louis Finch), một đứa trẻ và cũng là người dẫn truyện, với những cái nhìn trẻ thơ nhưng cũng chính là những thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm. Cái nhìn của con bé thật thẳng băng và trong sáng, tôi nhớ đoạn em bật khóc khi mà phiên tòa xử anh chàng "mọi đen" kết thúc, khi mà cuộc sống quá thiếu công bằng và em phải bất lực nhìn thấy tượng đài của mình gục ngã.

Jeremy, cậu trưởng thành và lớn lên dưới sự bảo bọc và chính trực của người cha, hầu như cậu đã tiếp nhận mọi tư tưởng và tư cách của cha cậu - một luật sư, được chứng tỏ qua những thứ Jem làm và nói với Scout.

Dill -

Bố cục của câu truyện khá hẹp, đôi khi mình cảm thấy phát chán khi đọc những lời dẫn truyện, đã nghe review về cuốn sách này khá hay nhưng những thứ đọng lại với mình là khá ít, có thể do người dịch tệ (dù sao cũng là trách mình không đủ khả năng cảm nhận được sách Tiếng Anh nguyên bản).