Thứ Hai, 8 tháng 10, 2018

[Tự sự] Một mình

Hè vừa qua, khi còn ở Hà Nội, tôi và em hay rong ruổi các con đường, là những trưa nắng cháy da cháy thịt những hôm hạ chí, là những đêm giông về ngả nghiêng phố xá, hay những sáng sớm vội vã để đến với em theo dòng người hối hả nhiệm sở. Thời tiết Hà Nội độ ấy ẩm ương lắm, có thể vừa mới đó nắng rồi trút mưa ngay được.

Những lúc bên em, tôi hay vu vơ đôi câu, kể ra tôi là kẻ hay hát, không biết yêu đời hay không nhưng tôi luôn nghĩ âm nhạc là thứ xoa dịu tâm hồn tôi, đôi khi để tôi bỏ mình ở lại sau lưng dòng đời một chút để ngắm người ta qua lại. Tôi hát nhiều lắm, nhưng mỗi lúc chỉ có hai đứa ngồi với nhau ở 1 góc nào đó, có thể là hồ Văn Quán, có thể là quán nước ven đường, tôi lại nhẩm một đôi câu trong bài hát Một mình - Thanh Tùng:
" Vắng em đời còn tôi với tôi
   Lá khô mùa này lại rơi
   Thương em mênh mông chân trời lạ
   Bơ vơ, chốn xa xôi"

Được cái dù người yêu tôi trẻ con, tính tình hơi thất thường, nhưng là người hiểu chuyện và chấp nhận mọi chuyện rất nhanh, thành ra tôi cũng yên tâm đôi phần để theo học và nghiên cứu. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét